Trang Chính

  Dược Vị

  Toa Thuốc

  Diễn Đàn

  Đăng Nhập

  Đăng Ký

Diễn đàn >> Kiến Thức Phổ Thông >> THỌ KHANG BẢO GIÁM - 壽康寶鑒

<< Đăng Chủ Đề Mới >>
THỌ KHANG BẢO GIÁM - 壽康寶鑒 - posted by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on October , 17 2016
Kính thưa Quư Thầy và các bạn trẻ!
Tác phẩm THỌ KHANG BẢO GIÁM của Ấn Quang Đại sư vốn dĩ không phải là một tư liệu về Đông y, nhưng xét về phương diện chăm sóc sức khỏe th́ đây là một tác phẩm quư báu giành cho các bạn trẻ hiện nay.
Bởi v́ đây là diễn đàn Y học cổ truyền, cho nên Khang Tường xin phép Ban quản lư diễn đàn cho phép KT trích đăng một số bài trong tác phẩm THỌ KHANG BẢO GIÁM với mong muốn các bạn trẻ được trang bị một số tri thức, có thêm nhiều hiểu biết trong việc bảo vệ và giữ ǵn tuổi thọ cũng như sức khỏe sinh sản cho cuộc sống gia đ́nh trong tương lai.
Đôi lời mạo muội tỏ bày! Kính mong Quư Thầy thông cảm!
KT chân thành cảm ơn!

THỌ KHANG BẢO GIÁM
( trích đăng)

Đôi lời bày tỏ

Bộ sách này rất cần thiết cho giới trẻ hiện thời. Bởi đời sau, chẳng những đạo luật của quốc gia không hề đề cập đến, ngay cả cha mẹ đối với con cái của ḿnh cũng không giảng nói đạo lư giới-dâm bảo toàn sanh mạng, khiến cho rất nhiều thanh thiếu niên bởi v́ vô tri tham dâm mà đoạn mất đi tánh mạng quư giá. Quả thực đáng buồn! Hy vọng khi mọi người gặp được quyển sách này, đọc tỉ mỉ cũng như triển khai lưu thông, thường xuyên cảnh tỉnh bản thân và khuyên bảo những người xung quanh ḿnh. Nếu như không mang những đạo lư này nhắc nhở người đời, tức thời lỡ mất công từ bi cứu độ của Phật [như lai] vậy!

前言

人從色欲而生。故其習偏濃。一不戒慎。 多致由色欲而死。古聖王以愛民之故。即夫婦房事。不惜令人以木鐸巡於道路。冀免誤送性命之虞。其慈愛為何如也。及至後世。不但國家政令不復提及。即父母與 兒女。亦不提及。以致大多數少年。誤送性命。可哀孰甚。不慧閱世數旬。見聞頗多。不禁悲傷。因募印此書。冀諸同倫。咸獲壽康。所願得此書者。各各詳閱。輾 轉流通。勿令徒費心思錢財。而毫無實益。則幸甚幸甚。

Dịch nghĩa:( sưu tầm)

LỜI MỞ ĐẦU
Con người từ sắc dục mà sanh, cho nên tập khí này đặc biệt sâu đậm. Hễ không kiêng dè cẩn thận, phần nhiều sẽ đến nỗi chết v́ sắc dục! Các bậc thánh vương thời cổ v́ yêu thương dân, cho nên đối với chuyện vợ chồng ân ái, chẳng tiếc công sai quan gơ mơ truyền lệnh đi khắp các nẻo đường, ngơ hầu người dân khỏi phải sầu lo v́ trót lầm lẫn mà mất đi tánh mạng. Ḷng từ ái ấy đúng là khôn xiết!
Cho đến đời sau, không chỉ chánh lệnh của nước nhà chẳng c̣n nhắc đến, ngay cả cha mẹ cũng chẳng bảo ban con cái, đến nỗi đại đa số thiếu niên do lầm lạc mà mất đi tánh mạng, đáng buồn quá sức! Bất Huệ sống trên cơi đời mấy chục năm, thấy nghe khá nhiều, khôn ngăn bi thương!
Do vậy, quyên mộ in cuốn sách này để mong những người cùng hàng đều được sống lâu, mạnh khỏe. Mong sao những người có được cuốn sách này, ai nấy đều đọc kỹ, xoay vần lưu thông, đừng để phí tâm tư, tiền tài, mà trọn chẳng được mảy may lợi ích thật sự nào, th́ may mắn lắm thay!

Mỗi người đều hy vọng bản thân và con cái khỏe mạnh trường thọ, hạnh phúc mỹ măn. Nhưng nếu như trong những chuyện sắc dục này không biết kiêng kỵ, không biết tiết-chế, không biết thận trọng. Tức thời chỗ hy vọng và đạt được sẽ hoàn toàn trái ngược nhau. Há chẳng đáng buồn, đáng đau xót ư! Cho nên Khổng Tử nói: “Thời kỳ thiếu niên, huyết khí chưa định, không được phép phạm sắc-dục”. Mạnh Tử nói: “Phương pháp dưỡng tâm tốt nhất không ǵ qua được thiểu dục (ít dục). Người ít dục tuy cũng có đoản thọ, nhưng rất ít; người nhiều dục tuy cũng có trường thọ nhưng cũng rất ít.” V́ vậy có thể nói, sinh tử tồn vong của con người quá nửa quyết định bởi ḷng dâm dục nhiều hay ít. Bất huệ [Ấn Quang] tôi tuy chẳng có năng lực cứu thế, nhưng lại thường hy vọng thế nhân đều có thể khỏe mạnh sống lâu, bèn bổ sung hiệu đính và biên tập đồng thời khắc bản lưu hành cuốn sách này, hy vọng những người biết yêu mến bản thân và yêu thương con cái nhà ḿnh, có thể đem cuốn sách này đọc kỹ. Đối với quan hệ lợi hại giữa sắc dục với khỏe mạnh và thọ-yểu, sáng như ban ngày, mà c̣n có thể dạy bảo con cái trong nhà, khuyên bảo thân hữu bên ngoài. Mặt khác, tôi c̣n nguyện cầu cho cuốn sách này có thể lưu thông rộng khắp ở thế gian. Khiến cho hết thảy mọi người đều trường thọ khỏe mạnh. Đây là hương lành mà tôi cầu chúc.

Những lời khai thị của Ấn Quang Đại Sư:

(1)Trong cơi đời gần đây, bọn thiếu niên do t́nh dục quá nặng, nên buông lung chơi bời, hoặc mê mệt thê thiếp, hoặc do ư chuyên nghĩ đến điều dâm mà tinh thần ngầm bị tổn thương, hoặc thủ dâm để ṛ rỉ, phung phí thứ quư báu nhất. Do vậy, thân yếu, tâm hèn, chưa già đă suy; học vấn, sự nghiệp đều chẳng thành tựu. Thậm chí con cái sanh ra đều bấy bớt hoặc khó khôn lớn, thành người được! Mà thọ mạng của chính ḿnh cũng khó thể dài lâu như trong số mạng đă định, chẳng đáng buồn ư?

(2)Tám chữ “hiếu, đễ, trung, tín, lễ, nghĩa, liêm, sỉ” chính là quy củ, mực thước để làm người. Nếu ai chẳng tận sức nơi tám chữ ấy chính là đă mất đi tám chữ. Tám chữ đă mất th́ là loài cầm thú đội mũ mặc áo! Người tuổi c̣n trẻ th́ cái khó chế ngự nhất là t́nh dục. Thế đạo hiện thời chuyên lấy việc hướng dẫn khêu gợi dâm dục làm mục đích. Các con tuy có âm đức của tổ tiên, chẳng đến nỗi sa đà lắm, nhưng cần phải dè dặt tự giữ ǵn mới ḥng chẳng thẹn với cha ông. Nếu chẳng dốc sức tạo lập phẩm hạnh, bị dâm dục khống chế, sau này quyết định chẳng có thành tựu, hoặc đến nỗi đoản mạng mà chết. Nay ta gởi cho các con hai bộ Lịch Sử Thống Kỷ – đây là những chuyện nhân quả báo ứng rơ ràng trích từ hai mươi bốn bộ sử ra, hai cuốn Gia Ngôn Lục – đây chính là đạo trọng yếu để học Phật, là quy củ thường hằng để tu thân, hăy nên đọc kỹ!

Câu “nam-mô A Di Đà Phật” như đă nói chính là diệu pháp để tiêu nghiệp chướng, chuyển phàm thành thánh, nếu có thể thường niệm th́ tâm địa tự nhiên mở mang, thông suốt, tri kiến tự trở về chánh lư, học hành, làm việc đều có lợi ích lớn. Huống hồ nay đang lúc thế đạo hoạn nạn, niệm Phật sẽ có thể gặp dữ hóa lành, gặp nạn trở thành chuyện may, lợi ích chẳng thể nói trọn hết, các con hăy nên hành theo Gia Ngôn Lục.

Đọc Thọ Khang Bảo Giám, Thanh Niên Bảo Thân v.v… th́ chẳng đến nỗi buông lung theo t́nh dục hoặc thủ dâm. Thiếu niên hiện thời quá nửa mắc chứng thủ dâm. Đấy thật sự là một con dao thật sắc giết hại cái thân vậy, hăy nên đau đáu răn dè!

...Con người không thể giữ vẹn luân thường, trọn hết bổn phận, dứt ḷng tà, giữ ḷng thành, đừng làm các điều ác, vâng làm các điều lành th́ đă mất cái danh nghĩa con người, huống hồ kẻ chuyên ôm ḷng mưu mẹo, dối trá, ỷ mạnh nuốt yếu ư? Người như thế c̣n thua kém sài lang, hổ, báo, rắn độc, rết dữ nữa, c̣n có thể gọi là người được ư? Thường nghĩ đến lời ta đừng quên th́ sẽ dần dần tự có thể dự vào bậc thánh, hưởng được phước nhân từ, sống thọ. (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao).

(3) Đối với lớp hậu sinh trong hiện thời, khi chúng nó vừa hiểu chuyện đời, liền dạy chúng nó về đạo giữ Tinh, hộ thân. Nếu chúng nó biết tốt - xấu, sẽ chẳng đến nỗi tự xem thủ dâm là vui, để rồi mắc các nỗi họa như bị mất tánh mạng, hoặc trở thành tàn phế, hoặc vĩnh viễn truyền lại ṇi giống yếu ớt v.v…

Với đứa chưa hiểu chuyện đời, chớ nên nói. C̣n đứa đă hiểu chuyện đời nếu chẳng nói th́ trong mười đứa hết chín đứa phạm phải tật này, đáng sợ vô cùng!
Mạnh Vũ Bá hỏi về đạo hiếu, Khổng Tử dạy: “Phụ mẫu duy kỳ tật nhi ưu” (Cha mẹ chỉ lo về tật ấy).
Những tật khác đều không quan hệ lắm. Chơi bời bừa băi, thủ dâm, tham ân ái, quả thật là chuyện khẩn yếu, quan trọng nhất!
V́ thế, Khổng Tử mới nói đến điều này, nhưng người chú giải chẳng chịu nói rơ chỗ tai hại nhất, khiến cho lời của Khổng Tử cũng chẳng có hiệu quả thật sự, đáng than thay! (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tục Biên, Quyển Hạ, Thư trả lời cư sĩ Niệm Phật).

(4)Nay gởi cho ông một bộ Lịch Sử Thống Kỷ, hai cuốn Thọ Khang Bảo Giám, ba cuốn Gia Ngôn Lục. Thống Kỷ th́ ông tự giữ để biết [cơi đời] b́nh trị hay loạn lạc, biết gương nhân quả.

Thường xem Thọ Khang Bảo Giám th́ chẳng đến nỗi phạm tà dâm và thủ dâm v.v... tự hại cuộc đời, tự hao phước thọ, chẳng bị tàn phế và chết chóc. (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tục Biên, Quyển Thượng, Thư trả lời cư sĩ Từ Thư Dung).

(5)Tuổi con c̣n thơ ấu, phải cực lực chú ư giữ ǵn thân thể! Hăy đọc kỹ sách Dục Hải Hồi Cuồng trong bộ An Sĩ Toàn Thư và Thọ Khang Bảo Giám.

Có nhiều thiếu niên ư niệm t́nh dục dấy lên rồi bèn thủ dâm; chuyện ấy khiến thân thể bị tổn thương tột cùng, chớ nên phạm! Hễ phạm sẽ tàn hại thân thể, nhơ bẩn tự tâm, khiến cho thân thể hữu dụng bị chết yểu hoặc trở thành phế nhân yếu ớt không làm nên cơm cháo ǵ! Lại c̣n phải hằng ngày phản tỉnh, suy xét tội lỗi nơi thân, nơi tâm, ngơ hầu chẳng đến nỗi tự ḿnh tàn hại.

Nếu không, cha mẹ không nói, sư trưởng chẳng nói, bạn bè đàn đúm xúi giục nhau tạo thành thói ác ấy; chuyện này nguy ngập c̣n hơn đi vào vực sâu, bước trên băng mỏng đấy!

Tăng Tử có tư cách đại hiền mà đến lúc sắp chết mới nói: “Kinh Thi chép: ‘Dè dặt kinh sợ, như vào vực sâu, như đi trên băng mỏng’. Từ nay trở đi, ta biết đă thoát”. Chưa đến lúc sắp chết th́ vẫn thường kinh sợ, nay ta sắp chết mới biết ḿnh không bị hăm [trong tội lỗi].

Cừ Bá Ngọc năm hai mươi tuổi biết mười chín năm trước sai trái; đến tuổi năm mươi, biết bốn mươi chín năm trước đều sai.

Khổng Tử vào tuổi bảy mươi c̣n muốn trời cho sống thêm vài năm hoặc dăm mười năm nữa để học kinh Dịch ḥng tránh lỗi lớn.

Cách thánh hiền ǵn giữ, trưởng dưỡng sự phản tỉnh, suy xét như vậy chính là nền tảng để học Phật liễu sanh tử. Những điều khác đă được nói tường tận trong Văn Sao và các sách khác, cho nên không viết cặn kẽ! (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên, Quyển 1, Thư trả lời cư sĩ Từ Chí Nhất).

(6)Con em thông minh trong thế gian khi bước vào tuổi dậy th́, do cha, mẹ, anh hay thầy chẳng dạy rơ lợi - hại đến nỗi v́ thủ dâm hoặc tà dâm mà mất mạng đến quá nửa. Dẫu chẳng chết ngay cũng sẽ thành tàn phế, không có thành tựu ǵ. Ông đă bị hại sâu xa, hăy thường nên giữ ḷng nghiêm cung kinh sợ, chớ để một niệm nghĩ tới nữ sắc.

Hăy nỗ lực tu pháp môn Tịnh Độ, lâu ngày chắc sẽ mạnh khỏe. Ông đă lấy vợ hay chưa? Nếu chưa, hăy nên đợi vài năm nữa rồi mới lấy vợ. Nếu đă có vợ rồi th́ hăy nói rơ với vợ, nhằm dưỡng thân thể, ở riêng pḥng khác, coi nhau như khách, quyết chẳng coi nhau như vợ chồng. Đôi bên khuyên nhủ lẫn nhau, chớ móng tưởng một niệm nghĩ đến chuyện ăn nằm. Đợi đến khi thân thể hoàn toàn mạnh mẽ rồi, hoặc mỗi năm chung đụng một lần, hoặc mỗi quư (ba tháng) chung đụng một lần. Nếu thường ân ái sẽ bị lại bệnh cũ. Hăy nên nói với hết thảy những kẻ thiếu niên về họa hại này để vun bồi phước cho chính ḿnh

(Những đứa chưa hiểu biết đừng nói chuyện này. Với đứa đă hiểu biết hăy nên cực lực nói về sự họa hại). (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên, Quyển 1, Thư trả lời cư sĩ Tôn Nghệ Dân).

(7)Gần đây người ta hay bị bệnh phổi, Quang chẳng nghĩ như vậy là b́nh thường! Người đời sau nghiệp nặng, dậy th́ sớm, mười một mười hai tuổi đă có dục niệm. Dục niệm đă dấy lên, không có cách ǵ kiềm chế, lại chẳng biết nghĩa lư giữ ǵn thân thể nên bèn dùng đến cách thủ dâm.

Như cây cỏ vừa mới nẩy mầm liền bị bẻ chồi, ắt phải khô héo. Con em thông minh do vậy mất mạng chẳng biết là bao nhiêu! Dẫu chẳng đến nỗi chết ngay lập tức th́ thân thể yếu đuối, không nên cơm cháo ǵ! Đến khi lớn lên cưới vợ, cha mẹ, sư trưởng tuyệt chẳng nói đến đạo tiết dục, giữ ǵn thân thể. V́ thế, quá nửa bị bệnh chết đều do thủ dâm và tham ăn nằm mà ra!

Do vậy, Khổng Tử đáp lời Mạnh Vũ Bá hỏi về đạo hiếu rằng: “Phụ mẫu duy kỳ tật chi ưu” (Cha mẹ chỉ lo lắng về tật ấy), chính là dạy phải kiêng ăn nằm. Chẳng kiêng ăn nằm th́ trăm bệnh đua nhau phát ra, có thể kiêng ăn nằm th́ giảm bớt bệnh tật nhiều lắm!

Mạnh Tử nói: “Dưỡng tâm giả (do kẻ khéo dưỡng thân ắt phải nhờ vào chế ngự tâm chẳng cho dục niệm khởi lên, nên gọi là “dưỡng tâm”) mạc thiện ư quả dục. Kỳ vi nhân dă quả dục, tuy hữu bất tồn yên giả, quả hỹ. Kỳ vi nhân dă đa dục, tuy hữu tồn giả, quả hỹ” (Dưỡng tâm th́ không ǵ hay bằng ít ham muốn. Ai làm người mà ít ham muốn, tuy tâm người ấy có những điều không hợp đạo nghĩa, nhưng những điều ấy cũng ít. Ai làm người mà lắm ham muốn, tâm dù có giữ được đạo nghĩa th́ đạo nghĩa ấy cũng chẳng được mấy).

Cổ nhân trọng sanh mạng người dân, thiên Nguyệt Lệnh trong sách Lễ Kư chép:

“Trọng Xuân tiên lôi tam nhật, tù nhân dĩ mộc đạc tuần ư đạo lộ viết: ‘Lôi tương phát thanh, kỳ hữu bất giới kỳ dung chỉ giả (tức pḥng sự) sanh tử bất bị, tất hữu hung tai” (Ba ngày trước khi sấm động vào lúc giữa mùa Xuân, viên quan chấp lệnh cầm mơ gỗ đi khắp nẻo đường rao truyền: ‘Sấm sắp rền, kẻ nào chẳng kiêng ân ái (tức ăn nằm) sẽ sanh con chẳng vẹn toàn, ắt có tai nạn hung hiểm) (tức là chân tay, thân thể chẳng trọn vẹn, hoặc sanh ra quái thai, hoặc vợ chồng bị chết, hoặc bị bệnh ngặt nghèo, nên nói là “ắt có tai nạn hung hiểm”).

Đấy là chánh lệnh của quốc gia. Nay th́ cha mẹ, sư trưởng, trọn chẳng nói với con cái về chuyện này. Đến khi đă ngă bệnh, thầy thuốc cũng chẳng bảo kiêng ăn nằm. Ấy là v́ chẳng coi mạng người là trọng, chỉ mong người ta bệnh ngày càng nặng để phải chữa trị nhiều hơn! Thầy thuốc dụng tâm như thế, tội khác nào bọn cường đạo chặn đường cướp của!

Bệnh của ông bất luận là do nguyên nhân nào phát sanh, đều nên lấy việc đoạn hẳn chuyện ăn nằm làm phương sách để mau được lành bệnh. Đợi đến khi hoàn toàn b́nh phục rồi, hoặc mỗi năm chung đụng một lần, hoặc mỗi quư (ba tháng) một lần để mong chẳng lỗi đạo “tiếp nối đời trước, mở ra đời sau”, đừng thường xuyên ân ái, sẽ sanh được con cái thể chất khỏe mạnh, tánh t́nh từ thiện, thọ mạng dài lâu, vẻ vang nhiều lắm!

Quang đưa cho vị Sư [mang thư ông tới đây] một cuốn Thọ Khang Bảo Giám [nhờ trao lại cho ông], văn lẫn lư trong cuốn sách ấy đều đáng tuân theo. Chỉ có điều trong những ngày kiêng ăn nằm, [ngày vía] của những vị [thần thánh] có thần thông nhỏ nhoi cũng đều kể vào, dường như không thích đáng lắm.

Nhưng đối với chuyện “[ngày vía của] đại quỷ thần th́ nên kính, chứ [đối với ngày vía của] tiểu quỷ thần nếu chẳng kính sẽ do vậy mà bị chuốc họa”, hăy đừng nên bàn luận bừa băi th́ may mắn lắm thay! Dùng điều này để tự lợi mà cũng dùng những điều này để lợi tha. Do vậy, tự tu Tịnh nghiệp sanh về Tây Phương giống như trao bằng khoán chuộc lại vật cũ.

Nữ nhân cũng thế! Ai muốn tiết dục ắt trước hết phải nói nguyên do với vợ sẽ chẳng đến nỗi [gia đ́nh] bị lục đục. Trong đời có những kẻ thanh xuân chôn chồng, nguyên nhân quá nửa là v́ chẳng khéo tiết dục mà ra! So với cảnh giữ pḥng không ở góa, sao bằng tiết dục để được tề mi giai lăo chẳng hay hơn ư?

Đây là đối với nữ nhân mà nói. Đàn ông cũng nên biết những chuyện kiêng kỵ có liên quan đến tánh mạng của nữ nhân, đấy chính là người phối ngẫu có đức hạnh hằng nâng đỡ, tạo lợi ích cho nhau. Quang ăn nói dài ḍng chỉ v́ bi tâm tha thiết, có lẽ đă gây nhàm tai người nghe!

(c̣n tiếp)
 
Replied by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on 2016-11-10 11:51:46.0
(8) Năm mười bốn, mười lăm tuổi, ông đă phung phí nguyên khí, mười năm qua dâm dục vô độ, tinh thần bị tổn thương kể sao cho xiết? Huống chi lại có hai người vợ trẻ! Nếu chẳng biết tiết dục th́ chẳng những không thể sanh con mà c̣n đến nỗi đoản mạng chết yểu! Từ nay trở đi, hễ thấy phụ nữ của người khác hăy tưởng như mẹ, chị, em, con gái; xem hai cô vợ của chính ḿnh như đạo hữu.

Ngày thường niệm Quán Âm, đêm đừng ngủ chung với hai cô vợ. Dưỡng cho thân thể được hồi phục mười phần rồi mới làm chuyện vợ chồng một lượt. Mỗi năm ăn ở với hai bà vợ một lần th́ t́nh cảm vợ chồng ổn thỏa, mà đôi bên đều chẳng bị tổn thương, chắc chắn sẽ sanh được con cái mũm mĩm, thông minh, tâm tánh hiền thiện, không bệnh, trường thọ, có thể làm rạng rỡ gia đ́nh, làm khuôn mẫu cho người trong một làng. Nếu coi chuyện ân ái là điều vui thú th́ chuyện vui chưa lâu, khổ lớn liền tới. Tinh khô, thân chết, không thuốc nào cứu được đâu!

Lại nên đem nghĩa này nói với hai người vợ, mọi người cùng giữ điều răn cấm này th́ sẽ có nhiều con cái tốt đẹp, ba người bọn ông hạnh phúc đến già, sống th́ hưởng Ngũ Phước, mất sẽ lên chín phẩm. Nay gởi cho ông một bộ An Sĩ Toàn Thư, một cuốn Thọ Khang Bảo Giám, một cuốn Gia Ngôn Lục, một bộ Quán Âm Tụng, một cuốn Sức Chung Tân Lương. Trong bộ An Sĩ Toàn Thư có bốn tác phẩm:

Đầu tiên là Âm Chất Văn Quảng Nghĩa giảng rộng về ư nghĩa “đừng làm các điều ác, vâng làm các điều lành”; thứ hai là Vạn Thiện Tiên Tư [khuyên] kiêng giết; thứ ba là Dục Hải Hồi Cuồng răn dâm; thứ tư là Tây Quy Trực Chỉ khuyên tu Tịnh Độ.
Quán Âm Tụng giảng rơ cặn kẽ sự linh cảm của đức Quán Âm. Hễ đọc Thọ Khang
Bảo Giám sẽ chẳng dám không tiết dục. Gia Ngôn Lục giảng đầy đủ rơ ràng về những điều quan trọng trong tu tŕ. Sách này trích lục những điều trọng yếu từ bộ Văn Sao. Đọc Sức Chung Tân Lương sẽ có thể làm cho mẹ ông quyết định được văng sanh Tây Phương. (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên, Quyển 2, Thư trả lời cư sĩ
Dương Chân)

 
Reply with a quote
Replied by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on 2016-11-11 11:42:14.0
(9) Con tuổi c̣n trẻ dại, phải hết sức chú ư giữ ǵn thân thể, hăy nên đọc kỹ cuốn Dục Hải Hồi Cuồng trong bộ An Sĩ Toàn Thư và Thọ Khang Bảo Giám. Có nhiều thiếu niên khi ư niệm t́nh dục khởi lên bèn thủ dâm. Chuyện ấy gây tổn thương thân thể cực lớn, chớ nên phạm. Hễ phạm chính là tự tàn hại thân ḿnh, nhơ bẩn tự tâm, khiến cho thân thể hữu dụng bị chết yểu, hoặc thành phế nhân bấy bớt không nên cơm cháo ǵ!

Hằng ngày phải phản tỉnh, quán sát tội lỗi nơi thân tâm, ngơ hầu chẳng đến nỗi tự tàn, tự hại. Nếu không, cha mẹ chẳng nói, sư trưởng không nói, bạn bèn đàn đúm xúi giục nhau đến nỗi thành ra thói ác ấy. Nguy hiểm lắm, c̣n hơn vào vực sâu, đi trên băng mỏng!

Tăng Tử mang tư cách đại hiền mà đến khi sắp chết mới nói: “Kinh Thi chép: ‘Dè dặt kinh sợ, như vào vực sâu, bước trên băng mỏng’, từ nay trở đi, ta biết thoát khỏi”. Chưa đến lúc sắp chết, vẫn thường dè dặt, kinh sợ, biết ḿnh ắt có chỗ thiếu sót. Nay sắp chết rồi, mới biết ḿnh không thiếu sót!

Cừ Bá Ngọc năm hai mươi tuổi, biết mười chín năm trước sai trái; đến khi tuổi tṛn năm mươi, biết bốn mươi chín năm trước sai trái.

Khổng Tử vào độ tuổi bảy mươi, vẫn mong trời cho sống mấy năm nữa, hoặc dăm mười năm để học Dịch, ngơ hầu tránh khỏi lỗi lớn. Đấy chính là cách dưỡng tâm giữ ư, phản tỉnh, quán sát của thánh hiền, là cơ sở để học Phật liễu sanh tử vậy. Những điều khác đă nói tường tận trong Văn Sao và các sách khác, nên không ghi cặn kẽ.

Con tên là Giám Chương, lại thêm có chánh trí huệ th́ không ǵ chẳng hợp với Phật, với thánh, không ǵ chẳng đúng pháp thế tục. Người đời nay hơi thông minh bèn cuồng vọng. Đấy đều là chẳng biết nghĩa lư “vị học nhật ích, vị đạo nhật tổn” (v́ việc học [đạo đức] ngày càng tăng thêm, v́ đạo [thói xấu] ngày càng giảm bớt). “Vị đạo nhật ích” là đem đạo đức thánh hiền cất chứa trong thân tâm ta, “vị đạo nhật tổn” là nghiêm túc phản tỉnh, quán sát, để khởi tâm động niệm trọn chẳng có tội lỗi ǵ! Nếu không, chỉ là bậc văn tài lỗi lạc, đă chẳng thể v́ việc học, huống là v́ đạo ư?

Hiện nay thời cuộc nguy hiểm, hăy nên khuyên hết thảy già - trẻ - trai - gái hằng ngày thường kiền thành niệm thánh hiệu Quán Âm để làm thượng sách cầu ḥa b́nh, giữ ǵn thân mạng. Ngoài cách này ra, không c̣n t́m được cách nào khác nữa đâu! (Ngày Hai Mươi Sáu tháng Bảy) (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên, Quyển 2, Thư trả lời cư sĩ Từ Giám Chương).

 
Reply with a quote
Replied by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on 2016-11-13 12:08:56.0
(10)Lời di chúc khẩn yếu là giữ ǵn thân thể. Tấm thân của ông quan hệ đến cả nhà, cha ông đă ra ngoại quốc rồi. Trong nhà ông c̣n có mẹ, cậu em thứ hai và cô em gái nhỏ đều trông cậy vào ông. Nếu ông chẳng biết thận trọng giữ thân, cả nhà sẽ nguy lắm.

Xét theo tánh cách của ông, cũng trọn chẳng đến nỗi dâm đăng, nhưng trong ṿng vợ chồng cũng nên điều độ, chớ nên mặc sức tham ưa khoái lạc. Đối với những điều kỵ húy trong Thọ Khang Bảo Giám, hăy nên suy xét kỹ càng, ghi nhớ. Cũng nên bảo Sư Thiệu đọc kỹ, ngơ hầu được sống hạnh phúc đến già, cùng được sống lâu, khỏe mạnh.

Những kẻ thanh xuân ở góa trong cơi đời cũng như những người cưới vợ chưa được mấy chốc vợ đă chết, mười phần hết tám chín là do chẳng biết tự thận trọng đến nỗi uổng mạng! Há có phải mỗi trường hợp đều do bổn mạng từ lúc sanh ra đă như thế ư?

Nếu La Tế Đồng, thương nhân X… và đứa con của thương gia Y… đọc kỹ Thọ Khang Bảo Giám, đă biết rành rẽ những điều kỵ húy, há có chuyện bị chết ngay ư? Quang thương bọn họ vô tri, nên mới đặc biệt biên tập sách này (đă in năm vạn cuốn). Sợ ông nghĩ “ta chẳng đến nỗi phạm tà dâm, cần ǵ phải đọc sách ấy!” Vậy là sai lầm quá đỗi rồi! Hoàng đế Đồng Trị cũng do bệnh chưa lành mà ân ái nên phải chết.

Chuyện này quả thật là đạo trọng yếu để giữ thân yên đời. Thuở xưa, hoàng đế c̣n sai viên quan truyền lệnh dùng mơ gỗ đi khắp nẻo đường (tức đường sá, ngơ ngách trong thôn làng) để bảo ban.

Nay th́ cha mẹ cũng chẳng bảo ban con cái, đến khi con phạm phải những điều kỵ húy chết mất rồi, chỉ biết gào khóc, há chẳng đáng buồn quá sức ư? Tôi có t́nh thâm giao với cha ông, mẹ ông mà vợ chồng ông lại quy y [với tôi], tôi xem vợ chồng ông như con cái vậy. V́ thế mới nói lôi thôi như thế này.

Những vị thiện tri thức khác quyết chẳng nói đến chuyện này, chẳng biết ông có nghĩ lời Quang là đúng hay không? Những điều khác đă có trong kinh điển, nên Quang chẳng cần phải nói nữa! (Ngày mồng Hai tháng Hai năm Kỷ Tỵ - 1929) (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên, Quyển 2, Thư trả lời cư sĩ Sư Khang)

 
Reply with a quote
Replied by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on 2016-11-15 11:22:36.0
(11)Ông nói năm sáu năm qua, từ sau khi ra trường, mắc bệnh xương khớp ră rời, gần như đă chết một nửa người. Có phải v́ [trong thuở c̣n đi học ấy] bạn bè đàn đúm tụ họp, cùng nhau đọc tiểu thuyết đến nỗi chân tinh mất mát, thủ dâm liên tục, do vậy mới có hiện tượng ấy hay chăng?

Đấy chính là căn bệnh chung của lũ học sinh trong hiện tại, trong mười đứa có đến tám chín đứa [vướng phải]. Do cha mẹ, thầy, bạn đều chẳng chịu nhắc đến, nên kẻ bị bệnh ngày thấy càng nhiều, chẳng thể ngăn dứt được!

Do chuyện này, Quang liền cho in tám trăm cuốn Thọ Khang Bảo Giám. Hễ kẻ trẻ tuổi gặp Quang, Quang đều nói rơ lẽ lợi - hại với họ, bảo họ giữ ǵn thân thể đừng phạm. Dù là thủ dâm hay tà dâm đều phải nghiêm túc kiêng dè, đừng phạm; ngay như vợ chồng ăn nằm với nhau cũng phải có chừng mực, cũng như biết kiêng kỵ để khỏi đến nỗi bị mất mạng oan uổng!

Nếu không, người cực tốt cũng vẫn có thể chết v́ chuyện này. Xúm nhau đổ thừa cho số mạng, chẳng biết tự ḿnh đă nộp mạng!
Ông c̣n rất trẻ mà đă bị bệnh, hăy nên thường đọc sách ấy, cũng như bảo Đức Chánh thường đọc. Đôi bên răn nhắc lẫn nhau, ngơ hầu những đứa con đă sanh như Quân Tốn v.v… đều được mũm mĩm, trưởng thành, tánh t́nh hiền thiện,
vợ chồng ông sống hạnh phúc đến già, cùng sanh Tây Phương. (Ấn Quang Pháp Sư
Văn Sao Tam Biên, Quyển 3, Thư trả lời cư sĩ Ôn Quang Hy (thư thứ sáu) )

 
Reply with a quote
Replied by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on 2016-11-16 10:24:53.0
(12)Lại c̣n có Thọ Khang Bảo Giám đă giao cho thợ sắp chữ. Đợi khi sắp chữ xong, sẽ cho in cùng lúc với Văn Sao. Sách này chính là bản tăng đính (mở rộng, sửa chữa) cuốn Bất Khả Lục rồi đổi tên.

Bọn thiếu niên hiện thời thường chẳng biết cách giữ ǵn thân thể, mặc sức theo đuổi sắc dục; do vậy mà chết chừng bốn phần. Do ham sắc dục mà bị các thứ bệnh khác rồi chết cũng chiếm đến bốn phần. Người trong cả cơi đời, trong mười phần có đến tám phần là do bị chết trực tiếp hay gián tiếp bởi nữ sắc, cũng đáng thảm lắm!

Đừng nói chi kẻ buông lung t́m hoa kiếm liễu, ngay như trong t́nh vợ chồng, những kẻ v́ chẳng biết kiêng kỵ mà bị tử vong cũng chẳng biết đến mấy vạn! Trong tháng Mười năm ngoái, do một đệ tử của Quang v́ bị bệnh đă lâu, người thiếp bèn cầu Phật, nguyện ăn chay suốt đời, ông ta không uống thuốc mà được lành. Khí sắc của ông ta thuần tịnh rạng rỡ ít có ai bằng. Chưa được hơn một tháng, do phạm pḥng sự (ăn nằm) liền chết!

V́ thế, tôi phát tâm in cuốn sách này để cứu những kẻ chẳng biết kiêng kỵ khỏi phải bị chết. (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên,
Quyển 3, Thư trả lời Phước Châu Phật Học Xă)

 
Reply with a quote
Replied by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on 2016-11-19 12:07:24.0
(13)Nay đem Vật Do Như Thử, Sức Chung Tân Lương, Thọ Khang Bảo Giám, Tức Tai Khai Thị, Liễu Phàm Tứ Huấn, mỗi thứ hai cuốn, lèn chặt [thành một bưu kiện]. Những thứ giấy dùng để chèn chỗ trống cũng đừng vất đi, bởi đấy chính là Sớ Lễ Quán Âm Cầu Con và Ba Điều Trọng Yếu Để Cầu Con, cũng là bài văn có quan hệ lớn lao cho hết thảy kẻ thanh niên.

Bất luận già hay trẻ đều chớ nên không biết! Nếu không, chẳng biết tiết dục mà mong sanh con th́ chưa sanh được con mà cha đă chết trước rồi! Hoặc mẹ do ân ái quá nhiều bị mắc bệnh lao sái, chẳng biết là bao nhiêu!

Đồ Hữu Sanh khá thông minh. Những con em thông minh hiện thời phần nhiều mắc bệnh thủ dâm, hăy bảo chúng nó đọc Thọ Khang Bảo Giám và Liễu Phàm Tứ Huấn th́ sẽ chẳng đến nỗi mắc phải những mối họa đau khổ như trở thành tàn tật và đoản mạng mà chết.

Xưa kia, thánh vương sai quan bố cáo [khuyên mọi người không nên ăn nằm khi sấm sắp động vào đầu Xuân], nay th́ cha, mẹ, thầy, bạn nhất loạt chẳng nói đến chuyện này, cũng là do ác nghiệp của mọi người cảm thành!

Có kẻ càng ngu hơn, hễ con cái bị bệnh liền cưới vợ cho nó; ư muốn cho con mau được lành bệnh, thật ra là làm cho nó chóng chết! Chẳng đáng buồn ư? Một người ở Hồ Nam có hai đứa con đều chết v́ lư do này. Đứa con thứ ba mắc bệnh vẫn muốn làm như thế, bị một người bạn quở trách mới thôi. Ấy chính là quả báo do đời trước dụ dỗ kẻ khác chơi bời bừa băi đến chết. Một đứa đă chết c̣n chưa ngộ, hai đứa chết luôn mà vẫn chưa ngộ! Nếu không bị người bạn quở trách chắc sẽ bị tuyệt tự! Rốt cuộc v́ lẽ nào mà tâm kẻ ấy ngu như thế? Nếu không phải do oán quỷ xui khiến, ắt chẳng đến nỗi ngu như thế!
Xin hăy sáng suốt th́ may mắn thay! (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tam Biên, Quyển 3, Thư trả lời cư sĩ Tịnh Thiện (thư thứ ba).
 
Reply with a quote
Replied by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on 2016-11-22 10:54:14.0
(14)Nay gởi cho ông một bộ Văn Sao, một bộ An Sĩ Toàn Thư, một bộ Quán Âm Tụng, hai cuốn Thọ Khang Bảo Giám, xin hăy đọc kỹ.

Văn Sao th́ chẳng những tu tŕ Tịnh nghiệp có chỗ làm căn cứ nương tựa, ngay cả những cách xử thế, giữ thân, tề gia, dạy con v.v… đều có nêu rơ trong đời hiện thời, ắt cần phải sốt sắng đề xướng nhân quả báo ứng.
Dạy con cố nhiên là nhiệm vụ trọng yếu, nhưng dạy con gái càng quan trọng hơn dạy con trai, bởi lẽ con người lúc bé thường ở bên mẹ, nếu mẹ hiền th́ con cái cũng tự nhiên sẽ hiền. Do thường được un đúc nuôi dạy đă tập quen thành thói, đến khi lớn lên được cha dạy dỗ sẽ thuận chiều chỉ dạy, thật là dễ dàng.

Đời hiện tại loạn đến mức như thế này đều là v́ không có hai thứ khéo dạy trên đây mà nên nỗi! Quang không có sức cứu văn kiếp vận, nhưng có tâm cứu đời, cho nên ở đây mới dài ḍng một phen. Nếu chẳng cho lời bàn của lăo tăng là viễn vông, hủ bại th́ may mắn lắm thay! (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tục Biên, Quyển thượng, Thư gởi cư sĩ Tự Giác)

 
Reply with a quote
Replied by KHANG TƯỜNG (Hội Viên)
on 2016-11-24 11:19:44.0
(15)Khéo sao cư sĩ Bành Mạnh Am đưa truyện người con gái có hiếu ở Hồ Nam cho đọc. Cô con gái có hiếu ấy chỉ biết có mẹ, người con gái tiết hạnh chỉ biết đến nghĩa, sự sống chết của chính ḿnh chẳng thèm màng đến nữa. Tuy đă thể hiện gương táng thân v́ mẹ, v́ nghĩa, nhưng chẳng thể [dùng gương ấy để] răn dạy người tầm thường được.

Tuy vậy, ḷng thành tận hiếu, tận nghĩa, ngay đến cả thiên địa, quỷ thần cũng bị cảm động, huống chi những người sẵn cùng một cái tâm ấy ư? Những kẻ chẳng nghĩ đến ân dưỡng dục, tùy ư tự do luyến ái, thấy nghe những chuyện này há chẳng thẹn muốn chết, do đó bèn đau đáu sửa đổi lỗi trước, dốc ḷng tu đức sau ư? Điều này liên quan đến thế đạo nhân tâm cũng lớn lắm.

Hơn nữa, tiết tháo như Tần Chiêu, ngay trong khi ấy mà giữ được ḷng chẳng loạn lại càng sâu sắc gấp trăm lần. Do [giữ cho] một lúc chẳng loạn th́ dễ, nhưng nhiều ngày chẳng loạn th́ khó lắm. Huống chi ông Đặng X… đă nói: “Nếu chẳng thể kiềm chế được th́ cô gái ấy sẽ thuộc về anh” đó ư? Thêm nữa, thiếu niên nam nữ trong mấy chục hôm, ngày cùng ăn, đêm cùng ngủ, mà có thể trọn chẳng có chuyện nam nữ t́nh dục, chẳng xáo trộn thiên lư, chẳng phải là kẻ trọn chẳng có nhân dục mà làm được ư?

Tôi đem chuyện này ghi thêm vào An Sĩ Toàn Thư và Thọ Khang Bảo Giám. Hai cuốn sách ấy đă in hơn hai mươi vạn cuốn, nay lại ghi kèm [câu chuyện trên đây] vào cuốn sách này, hợp thành truyện trung hiếu tiết nghĩa để làm nhát kim đâm xuống đỉnh đầu những gă phế trừ luân lư, ngơ hầu căn bệnh đă lậm vào tạng phủ được mau lành, khôi phục chuyện giữ vẹn luân thường, trọn hết bổn phận, dứt ḷng tà, giữ ḷng thành, không làm các điều ác, vâng giữ những điều lành. (Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao Tục Biên, Quyển hạ, Lời tựa cho bộ Dương Tiêu Sơn Tiên Sinh Ngôn Hạnh Lục)  

 
Reply with a quote


<< Trả Lời >>

Nội Quy | Góp Ý | © 2009 - 2022 yhoccotruyen.org